Nơi Có Những Cây Tùng Xanh Biếc

Tác giả: Trần Thùy Mai

Ando Chie cúi xuống, nhúng ngón tay vào chậu nước. Nước ấm vừa đủ tắm. Nàng kéo màn che cửa sổ. Ngoài kia, một cây anh đào vừa nở, những nhành hoa rủ xuống trắng hồng.
– Xin ngài vào tắm kẻo nước nguội.
Giọng nàng nhỏ nhẹ và lễ phép.
Ngoài ba mươi tuổi, Chie mạnh khỏe và bầu bĩnh trong bộ kimono giản dị màu lam. Là người giúp việc cho hoàng thân Cường Để, cô đến ở đây đã hai năm theo sự bố trí của đại tá Wanatabe.
Năm ấy hoàng thân đã ngoài năm mươi tuổi, dáng vóc nho nhã nhưng khuôn mặt gầy đượm buồn. Ông chăm chú viết, những chữ Nho chân phương rất đẹp trên giấy trắng. Thấy Chie, ông ngẩng lên, vẻ mặt ngần ngừ:
– Lại tắm. Ta mới tắm hôm kia…
Chie mỉm cười. Ông hoàng Việt Nam này rất lười tắm gội. Người Nhật vốn rất sạch sẽ. Bao giờ cũng thế, Chie rất cương quyết với ông.
Chie đến gần, đặt tay lên nút áo ông. Chiếc áo năm thân màu nguyệt bạch với rất nhiều khuy vải. Ở Nhật đã hai mươi năm, ông vẫn mặc áo Việt. Những chiếc áo ông đem theo từ Việt Nam đã cũ nát từ lâu, chiếc áo này là do Chie phỏng theo áo cũ để may cho ông, kiểu áo Việt trên nền lụa Nhật.
Nhưng hôm nay, ông hoàng dường như trái tính hơn mọi ngày. Ông chùn lại, xua tay, ánh mắt đầy nghi kỵ:
– Để ta yên!
Từ lúc Chie mới đến đây, ông vốn đã không tin nàng. Ông không cho nàng sắp xếp thư từ giấy tờ trên bàn ông, dù chúng thường rất lộn xộn. Mỗi lần đau ốm, ông cố giấu không cho nàng săn sóc.
Chie là người do quân đội Nhật cử đến. Ông nghi kỵ nàng nhưng không thể từ khước nàng. Ông khư khư không cho nàng chạm tới đống thư từ, nhưng lại quá cần nàng thu dọn giường nằm bề bộn, pha cho ấm trà buổi sáng, khâu lại áo xống, cả ánh mắt cương quyết của nàng mỗi lần bắt ông đi tắm…
Nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt ông, Chie lẳng lặng không nài ép gì nữa. Nàng quay ra một lúc rồi trở vào với khay trà. Nàng đã quen, những lúc căng thẳng thế này chỉ có một ấm trà Tàu mới có thể làm ông dịu lại.
Bước qua ngạch cửa, nàng khựng lại. Kỳ ngoại hầu Cường Để, hoàng đích tôn đời thứ năm của vua Gia Long đang bưng mặt khóc.
Ando Chie vội vã đặt khay xuống án thư, chạy đến đỡ lấy mái tóc chớm bạc đang rũ rượi gục về phía trước. Tấm thân gầy mỏng của người đàn ông như muốn sụp xuống trong tay nàng.
– Điện hạ… hoàng tử…
Chie cứ nghĩ ông sẽ đẩy nàng ra. Nhưng lần này Cường Để chỉ ngẩng lên, mắt nhìn sững vào khoảng không trước mặt. Nàng nhẹ nhàng chặm những giọt nước ứa ra quanh đôi mắt thất thần. “Có chuyện gì…?”.

Cường Để không kiềm chế được, khóc nấc lên: “Bác Phan mất rồi!”.
Tại Tokyo một buổi chiều tháng tư, Cường Để nhận được thư báo. Phan Bội Châu, người đã tìm đến ông khi ông mới hai mươi mốt tuổi, đã tôn ông làm minh chủ của phong trào Đông du chống Pháp. Người đã đón ông sang Nhật để tính chuyện phục quốc lâu dài. Việc Phan Bội Châu bị bắt ở Thượng Hải đã là một đòn quá mạnh đối với ông. Từ ngày ấy, ông không thôi cảm thấy lạc lõng, hoang mang; cảm giác thối chí thỉnh thoảng lại ám ảnh ông, ông phải hết sức chống lại.
Bây giờ Phan Bội Châu đã mất. Hơn ba mươi năm lưu vong trên đất Nhật, bao nhiêu ý chí, nghị lực của ông dường như được truyền từ sức mạnh tinh thần của con người này. Vậy mà giờ đây người ấy không còn nữa. Số phận đã bỏ rơi ông giữa một thế giới mênh mông xa lạ, trong cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Không phải là chuyện có thể chia sẻ với Ando Chie, nhưng biết nói cùng ai ở nơi lữ thứ này. Phong trào Đông du đã tan rã, Trần Đông Phong đã tự vẫn, Tăng Bạt Hổ, Nguyễn Siêu đã trốn đi, chỉ còn mình ông trơ trọi giữa trời cùng đất tuyệt.
Chie cố gắng an ủi ông, dù không biết người chết là ai. Nàng dìu ông vào giường, đắp chăn, buông màn cho ông.
“Để mặc ta” – Cường Để nói, xua tay, quay mặt vào góc tối.
Chie gật đầu, nàng ém màn vào dưới nệm, bước lùi mấy bước.
“Chie, đừng đi!”.
Ông ta bíu lấy tay nàng. Chie cảm thấy tất cả nỗi cô đơn, hoảng loạn của người đàn ông. Nàng cúi xuống, lồng tay vào chăn, ôm lấy ông vỗ về, bất giác nàng cũng rơi nước mắt.
“Thiếp thương điện hạ lắm”. Chie nói, những tiếng rất giản dị, nàng biết rõ Cường Để không giỏi tiếng Nhật, và nàng cũng không biết lời an ủi nào hơn. Nhưng linh cảm dạy cho nàng biết phải làm gì: nàng ghé nằm bên ông và ấp ủ ông bằng thân thể ấm áp của mình.
***
Đêm ấy trời mưa, khi trời sáng Chie cuốn màn, mở hé cửa sổ, nàng nhìn thấy những cành anh đào sũng nước. Nàng đặt chậu nước nóng cạnh giường, nhúng chiếc khăn bông trắng muốt rồi vắt thật ráo. Người đàn ông của nàng đã tỉnh giấc. Nàng cúi xuống, mỉm cười dịu dàng, lau mặt cho ông.

Kỳ ngoại hầu nắm lấy tay nàng, vẻ mặt ông lộ vẻ biết ơn. Chốc lát, ông quên người đàn bà này là người của quân đội Nhật. Ba mươi năm lưu lạc trên đất nước này, ông đã nhiều lần được chở che. Ông Innukai và Kashiwabara đã bảo bọc ông, thuyền trưởng tàu Yayomaru đã hết lòng che chở ông thoát khỏi sự truy lùng của mật thám Pháp. Đó là chuyện hai mươi, ba mươi năm trước. Lúc đó ông còn trẻ, chí khí còn hăng hái; gần mười năm nay, từ khi Innukai bị ám sát rồi, ông quá chật vật với cuộc sống, cô đơn, mệt mỏi. Phải nhận sự bảo trợ của lục quân Nhật là bất đắc dĩ, ông không thể không dựa vào người Nhật, nhưng ông biết Nhật và Pháp có thể bắt tay với nhau bất kỳ lúc nào. Ando Chie có phải là tai mắt của quân Nhật không? Ai biết đâu được. Dù sao lúc này bên ông chỉ còn có nàng thôi. Giờ phút này nàng đang dịu dàng lau mặt ông. Cảm giác được chăm sóc làm ông bùi ngùi ứa lệ.
Chie chuyển dần chiếc khăn nóng xuống cổ và ngực ông, nàng nhẹ nhàng mở khuy áo để lau vai và lưng. Bỗng Cường Để buột miệng:
– Về Việt Nam! Ước gì ta được về Việt Nam!
Chie khựng lại một giây, rồi nàng hiểu, nhẹ vỗ vào lưng ông như dỗ dành:
– Rồi ngài sẽ về, nhất định có ngày ngài sẽ về mà.
Ôâng hoàng lưu vong cảm thấy ấm lòng, ông siết chặt tay nàng như muốn cảm ơn. Trong lúc đó Chie lại thấy lòng âm thầm một nỗi buồn. Ông sẽ đi, sẽ xa nàng, chắc chắn sẽ có ngày ấy…
Cuối tháng, đại tá Wanatabe gặp Ando Chie ở Bộ Tư lệnh lục quân. Như thường lệ, Chie nói với ông về tất cả những sinh hoạt của Cường Để. Wanatabe hỏi:
– Cô có thấy ông ta tiếp khách khứa từ xa tới không?
– Không ạ.
– Ông ta có nhận thư từ, tin tức gì từ Việt Nam?
– Không ạ.
Chie trả lời, chắc chắn đến nỗi Wanatabe không hỏi thêm gì nữa. Ông ta nhìn Chie từ đầu đến chân như muốn đánh giá lại quan hệ giữa nàng và người ngoại quốc lưu vong ấy. Chie đỏ mặt, nàng hiểu cái nhìn của đại tá. Chắc chắn là ông ta rất khuyến khích việc nàng lên giường với người đàn ông kia, điều đó rất có lợi cho công việc. Chỉ có điều, ông ta không biết hôm qua nàng đã ủ ấm cho Cường Để, không phải với tư cách một nhân viên của lục quân Nhật, mà với tất cả tấm lòng của một người đàn bà.
Năm năm sau.
Chiến tranh khốc liệt trên khắp đất nước hoa anh đào. Những trận bom Mỹ dội xuống. Những ngôi nhà bằng gỗ và giấy cháy phừng phừng trong các góc phố Tokyo.

Đang mùa lá đỏ nhưng chẳng còn ai nghĩ đến lễ hội mùa thu… Chỉ còn những đoàn người tản cư dắt díu nhau chạy. Ando Chie gói quần áo vào hai chiếc tay nải. Vội vàng, nhưng nàng không quên những chiếc áo lụa năm thân, áo dài the, khăn xếp, và cả bộ bình trà Tàu nhỏ xíu.
– Ông ơi!
Chie gọi. Hoàng thân giật mình, quay ra. Hôm nay ông mặc Âu phục chỉnh tề. Trong cảnh chộn rộn của Tokyo, vẻ chỉnh tề của ông trông thật lạc lõng.
“Mình đi thôi, ông ạ. Mọi người đều tản cư về quê, chiều nay là chuyến chót”.
Hoàng thân hốt hoảng:
– Nhưng ta còn phải chờ máy bay… Biết đâu ngày mai máy bay sẽ tới.
Chie nhìn ông, xót xa. Cuối tháng bảy, nội các Suzuki Kantaro đã tổ chức bữa tiệc linh đình đưa ông về nước. Sau ba mươi hai năm xa quê, cái tin được về nước làm ông bàng hoàng. Trong bữa tiệc linh đình tại khách sạn Đế Quốc, ông hân hoan từ giã hết các chính khách đã ủng hộ ông… Mãi đến lúc sắp ra sân bay Haneda, cầm gói thức ăn đi đường từ tay Chie, ông mới nhìn thấy vẻ buồn trong mắt nàng. “Đừng buồn Chie, ta về nước rồi sẽ tính chuyện đón nàng sang”.
Chie mỉm cười. Ở Việt Nam, ông còn có người vợ cả và hai con nay đã lớn. Người vợ mà ông đã xa cách từ năm hai lăm tuổi. Ông sắp về với người đàn bà ấy. Nàng cảm thấy buồn, nhưng nàng mừng cho ông.
Ngày hôm ấy ông đi, rồi đến tối mịt lại quay về. Ông kể, trên sân bay, nhân viên Bộ Tham mưu lục quân Nhật và ký giả báo chí tề tựu để tiễn chân ông… Nhưng máy bay từ Sài Gòn không đến đón. Ông quay về, ngã vật trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên cao… Chie tháo giày cho ông, lau mặt cho ông. Nàng nhỏ nhẹ bảo ông: “Ông ạ, đừng buồn, chắc máy bay bị trở ngại gì đó thôi, mai lại đến ấy mà!”.
Từ đó hôm nào nàng cũng quấn sushi cho ông đem theo… Hôm nào ông cũng ra phi trường Haneda, hôm nào ông cũng trở về. Hơn năm hôm sau, nhân viên lục quân lẫn ký giả không còn ai đến nữa, chỉ còn ông ngày ngày một mình ngồi đợi. Lủi thủi tới, rồi lủi thủi về.
Và hôm nay, ngày cuối tháng bảy, bom B29 của Mỹ đã trút xuống Tokyo, ông vẫn còn nghĩ đến chuyện đến phi trường chờ đợi. Chie bảo ông:
– Mình phải đi thôi ông ạ! Phải chạy về quê, nếu không là chết.
– Đúng rồi, nàng cứ đi, ta ở lại, biết đâu…

Chie nắm lấy tay ông. Bàn tay ông gầy quá. Với mọi người, ông là một hoàng thân, được các cơ quan tiếp đón, các ký giả săn tin, được các nghị sĩ bảo trợ… Còn với nàng, đây là một người đàn ông tha hương, lạc lõng, túng thiếu, cô độc… Lúc này, nàng nhất định phải cứng rắn với ông, như những lúc bắt ông phải đi tắm vậy; nàng khoác tay nải lên vai ông và đẩy ông đi. Cường Để gượng lại, phản đối, nhưng khi bị đẩy đến cửa, dòng người tay xách nách mang chạy loạn đập vào mắt ông, và ông hiểu ngay điều gì đang xảy ra.
Đêm đó trên chiếc xe bò lắc lư trong dòng xe qua vùng ngoại ô, ông nhìn thấy Tokyo bốc cháy, lửa rực đỏ dưới những lằn máy bay Mỹ vút ngang. Căn nhà mà lục quân Nhật cấp cho ông đã cháy rụi.
Tháng tám, bom nguyên tử dội xuống Nagasaki và Hiroshima, Nhật Bản đầu hàng. Không còn ai đủ sức nghĩ đến vị hoàng tử lưu vong. Chỉ có một người đàn bà thầm lặng mỗi ngày làm thuê cho một xưởng than ở vùng quê để nuôi một người chồng lớn tuổi. Ando Chie lúc này không còn là nhân viên của lục quân Nhật nữa. Buổi sáng, nàng thức dậy nấu nước nóng cho chồng rồi tất tả đi; nàng vẫn thế, dù làm ở xưởng than nhưng lúc nào về nhà cũng rất sạch sẽ, còn chồng nàng vẫn vậy, rất lười tắm và suốt ngày ngồi chép những trang sách chữ Hán đã cũ nhàu.
Nhiều người hỏi sao ông chồng nàng chẳng làm việc gì mưu sinh, Chie chỉ cười. Ông ấy là một ông hoàng. Dù rất nghèo và chẳng hề có quyền uy. Ông chẳng làm được gì cho nàng cả, nhưng nàng yêu thương ông với tất cả sự trìu mến xót xa. Trong lúc ông thì đau đáu chỉ muốn về quê hương – nghĩa là rời xa nàng. Nhưng nếu ông không có giấc mơ hồi hương, liệu ông có còn là người đàn ông mà nàng thương yêu không?

Năm năm sau. Cơ hội về nước lại đến. Ando Chie lại chuẩn bị hành lý cho Cường Để lên đường.
Nước Nhật đã trở lại thanh bình. Trước ngày Cường Để về nước, bạn bè làm tiệc tiễn đưa. Ký giả Báo Asahi cũng đến dự. Cụng ly mừng, nhà báo ngỏ ý muốn đưa tin chuyến trở về của vị hoàng thân sau gần bốn mươi năm biệt xứ.
Chuyến đi lần này bằng đường biển, từ cảng Kobe đáp tàu Hải Minh đến Bangkok rồi theo đường bộ qua Campuchia về Tây Ninh. Vì sao phải về nước qua cửa khẩu Tây Ninh? Vì Việt Nam đang thời kỳ chiến tranh Việt Pháp, Pháp vẫn còn đóng quân ở Nam kỳ. Nhưng Tây Ninh nằm trong lãnh địa của Giáo chủ Phạm Công Tắc. Với sự bảo trợ của Phạm Công Tắc, ông có thể lên bờ an toàn.
Ký giả Asahi dặn dò:
– Khi ngài tới nơi rồi, xin điện ngay cho tôi biết.
Cường Để ngẫm nghĩ:
– Trong nước hiện đang chiến tranh, tin tức khó gửi. Có lẽ cứ tính theo hải trình, đến trung tuần tháng bảy thì bỉ nhân đã đến quê nhà, quý ông có thể đưa tin được rồi.
Ando Chie đưa ông đến bến cảng. Mùa thu, khí trời se lạnh. Tiếng quạ kêu vang sau những tàn cây lá đỏ. Ông đi rồi, Chie trở lại căn hộ hai phòng ở phố Ogikubo. Con đường bỗng dài hơn bao giờ hết. Ông hứa sẽ có ngày đón nàng sang Việt Nam. Lúc đó nàng chỉ bảo: “Bao lâu cũng được”. Đến bây giờ, một mình trên con đường về nhà, nàng mới thấm thía cả khoảng trống chơ vơ trước mặt, rằng có thể nàng sẽ mãi mãi một mình trên đoạn đường còn lại…
Nàng tiếp tục khâu những con búp bê vải – những con búp bê đã nuôi sống nàng và ông từ lúc về lại Tokyo.
Đến tối, chủ nhà, bà Hashimoto gõ cửa hỏi thăm nàng. Bà đem vào cho nàng một gói bánh dẻo.
“Trông em xanh quá. Tôi pha cho em một chén trà nóng nhé?”.
Chie uống chén trà từ tay bà chủ nhà tốt bụng. Trà nóng làm nàng hồi tỉnh. Nhìn hộp bánh dẻo xinh xắn, nàng nhớ đến chồng. Ông ấy vẫn thích loại bánh này. Nhưng dùng trong khi uống trà Tàu – ông vẫn không quen với trà Nhật.
Bây giờ ông ấy đi đến đâu rồi nhỉ? Bà Hashimoto vuốt tóc nàng, dẫn nàng sang phòng làm việc của chồng bà, giáo sư Hashimoto Masukichi. Trên vách, giữa những tủ sách đồ sộ là tấm bản đồ châu Á. Bà chỉ cho Chie xem chỗ nào là Nhật Bản, Thái Lan, Việt Nam. Chie chăm chú nhìn. Chồng nàng đang ở trên vùng biển xanh xanh kia, ngoài khơi cái khối màu hồng rất lớn mà bà Hashimoto bảo là nước Trung Hoa.
“Em đừng buồn, rồi ông ấy sẽ đạt chí nguyện, sẽ trở lại đón em sang, em phải gắng giữ sức khỏe nhé!” – Bà Hashimoto an ủi.

Chie mỉm cười, nàng cúi đầu thật thấp tỏ lòng cảm ơn bà chủ. Chiều hôm ấy nàng đến chùa Senso, bên chiếc đỉnh lớn nghi ngút khói nhang giữa sân chùa, nàng vớt nhẹ khói hương ủ vào nơi lồng ngực. Lần trong tay áo, nàng lấy ra số tiền nhỏ, đủ cúng dường để xin một lời nguyện cầu.
Vị sư già hỏi nàng cầu nguyện gì để ghi vào tấm thẻ gỗ trắng ngà. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ. Nàng muốn cầu nguyện những gì, chồng nàng sẽ có quyền uy, sẽ thành lãnh tụ, sẽ giàu sang, sẽ đón nàng về cùng hưởng cuộc sống cao sang? Cầu cho chồng nàng sẽ không quên nàng? Sẽ… Thực lòng nàng muốn gì?
Chie ngập ngừng một lát rồi se sẽ đọc cho vị sư già chép vào thớ gỗ:
– Tôi là Ando Chie… Cầu cho chồng tôi là Cường Để vượt sóng gió về đến quê nhà bình yên, sum họp với gia đình.
Vị sư già ngẩng nhìn nàng. Ông đã viết giúp cho thiện nam tín nữ hàng ngàn lời nguyện. Ông nhìn Ando Chie một lát như muốn hỏi điều gì, nhưng rồi lại thôi, cúi xuống cắm cúi viết.
Khi trở về nhà, nàng thấy giáo sư Hashimoto đang chờ trước cổng. “Ando, có tin mừng cho cô đây”. Ông đưa nàng tờ nhật báo Asahi. “Hoàng tử Việt Nam đã về đến quê nhà sau 32 năm ly hương”. Chie mừng rơi nước mắt. Chiều hôm đó nàng làm món mì Nhật và sushi cá hồi, mời ông bà Hashimoto để tỏ lòng biết ơn.
Ông bà về rồi, còn lại một mình Chie trong căn hộ vắng lặng. Một đoạn đời đã chấm dứt, đoạn đời mới bắt đầu, một chặng đường dài hun hút mà nàng sẽ phải đi một mình.
Nàng giở tờ báo Asahi, đọc lại bài viết, rồi lật dần ra những trang sau: những mục tìm nhà, tìm việc.
Cuối tháng bảy, bỗng bà Hashimoto đập cửa căn hộ của Ando Chie, hốt hoảng:
– Ando, người ta vừa điện đến cho ông nhà tôi. Cô phải ra ngay cảng Yokohama!
Chie cuống quýt, hai chân run cầm cập, lưỡi líu lại. Nhưng người phụ nữ Nhật dường như được trời phú cho một nghị lực phi thường, nàng kiềm chế thật nhanh cơn hoảng hốt, cầm lấy chiếc ô, chạy ra cửa.

Bà Hashimoto tốt bụng đã kịp thuê giúp nàng một chiếc xe ngựa.
Trên cảng Yokohama về chiều, có một ông già ngồi trên chiếc ghế dài, ngẩn ngơ nhìn quanh với đôi mắt vô hồn, mặc kệ bao nhiêu người qua lại. Chie chạy lại gần. Sao mới có một tháng mà chồng nàng đổi thay đến thế, y phục nhàu nát, khuôn mặt gầy tọp rám nắng, mái tóc bạc xỉn đi và bê bết bụi.
– Ông ơi…
Chie cầm lấy tay chồng. Bàn tay ông gầy trơ xương, nhưng vẫn là bàn tay của ông, ông đang ở đây, bên nàng. “Ông ơi, sao ông lại về được?”. Chie hỏi, nhưng người đàn ông ngẩn ngơ nhìn mông lung, vẻ mặt sững sờ tuyệt vọng, dường như không còn nhận ra gì chung quanh nữa. Ông chỉ không ngớt lẩm bẩm: “Không về được! Không về được nữa! Không về nữa!”.
Với Chie, về là về Nhật Bản, với ông, về là về Việt Nam.
Hơn một tháng Chie ra sức chăm sóc, Cường Để mới dần dần hồi tỉnh lại. Ông kể với nàng: tàu Hải Minh bị trục trặc bánh lái nên đã ghé Thượng Hải một tuần. Trong khi đó, Báo Asahi đã đưa tin, và mật vụ Pháp biết được rằng chuyến tàu phải cập cảng Bangkok, đã điện cho Bộ Ngoại giao Thái. Vì quan hệ giao thương với Pháp, Chính phủ Thái đã không cho Cường Để nhập cảnh Thái Lan, buộc lòng phải theo tàu quay về Nhật Bản.
Cường Để không bao giờ còn trở lại như trước kia nữa. Tuyệt vọng, suy sụp, ông đã hoàn toàn là một ông già trái tính trái nết, đau ốm triền miên. Đôi khi, căm hận số phận, ông ném bất cứ cái gì vớ được vào vách. Chie phải cất bộ đồ trà ông đem theo từ Việt Nam thật kỹ, mỗi sáng pha trà xong nàng đứng chờ ông uống xong, đem cất ấm chén rồi mới dám dời mắt.
Cuối mùa thu có hai người khách ở Việt Nam sang ghé thăm. Họ là hai chính khách đang có thế lực, hứa sẽ tìm cách đưa Cường Để về nước.

Khách về rồi, Chie dọn tách chén trên bàn, định bưng đi. Chợt ông níu tay nàng:
– Nàng ơi, nàng có tin ta còn về nước được không?
Chie đặt khay xuống, quay lại cầm cả hai bàn tay ông, vỗ về:
– Thiếp tin.
– Ta cũng tin vậy. Nghe nói chẳng bao lâu nữa người Pháp sẽ rút khỏi Đông Dương…
Chie lau những giọt mồ hôi đang ứa ra trên trán người đàn ông. Dạo này ông yếu quá, chỉ một cơn xúc động cũng đủ làm mồ hôi toát ra dầm dề.
Mấy hôm sau ông bồn chồn đến mất ngủ, lúc nào khỏe lại lật giở những thư từ, sách vở đã cất giữ từ bốn mươi năm trước, cả bức Thư huyết lệ của người Việt Nam mà ông viết khi mới ngoài ba mươi tuổi.
Ba mươi năm đã qua, sứ mệnh cứu nước không còn nằm trong tay thế hệ ông nữa rồi. Nhưng những bức thư cũ này sẽ mãi mãi là kỷ niệm rực rỡ nhất của đời ông.
– Nàng cất kỹ những giấy tờ này cho ta. Khi ta về nước, đồng bào nhất định sẽ hỏi đến.
Chie đặt chén thuốc xuống bàn rồi đỡ lấy những tờ giấy cũ vàng tên tay ông.
Bây giờ ông đã tin nàng thật sự, ông giao cho nàng những tờ giấy này, đối với ông nó còn quý hơn cả bạc vàng.
– Uống thuốc đi mình – Chie nhắc. Cường Để gật đầu, không đợi Chie nài ép dỗ dành như mọi lần, ông bưng chén thuốc đắng ngắt uống cạn.
Gương mặt đang rạng rỡ của ông bỗng nhăn nhúm lại, một cơn đau đang âm ỉ dưới sườn non chợt nhói lên.
Chie đỡ cái bát, tay kia vỗ nhẹ lên lưng chồng như muốn xoa dịu phần nào cái buốt nhói trong cơ thể ông. Tuần trước, bác sĩ Bệnh viện Nihon Ika Daigaku đã nói cho nàng biết, Cường Để đã mắc bệnh ung thư gan, ông chỉ còn sống nhiều lắm là ba tháng nữa.
Chie giữ kín tin dữ không cho ai hay. Nàng biết đây là lúc nàng phải mạnh hơn bao giờ hết.

Cường Để cố uống thuốc cho mau khỏi bệnh. Ông xem đi xem lại bức thư của mấy người Việt vừa ghé thăm tháng tám năm ngoái, bức thư hứa sẽ tìm cách vận động cho ông hồi hương. Mỗi lần đọc thư ông thấy khỏe hẳn lên như vừa uống một thang thuốc bổ.
Nhưng đến đầu tháng tư, sau nhiều cơn đau hành hạ, Cường Để cũng nhận ra rằng mệnh của mình đã hết.
Ông cố mở đôi mắt mệt mỏi, gắng nhìn thật kỹ những gì chung quanh: khung cửa sổ nhỏ, những chiếc áo Việt may bằng lụa Nhật treo trên vách, chiếc chậu đồng dưới chân giường, những vật dụng thường ngày của cuộc sống lưu vong tạm bợ, giờ phút này ông nhìn chúng với ánh mắt bịn rịn vô cùng.
Mắt ông dừng lại nơi khuôn mặt Chie đang nhìn xuống, vẻ thầm lặng và nhẫn nhục đầy yêu thương. Ông quờ quạng nắm lấy tay nàng: Mình ơi, mình có phải là Phật Bà Quan Âm của tôi không?
Đó là lần đầu tiên ông nói lời tri ân với nàng sau bao nhiêu năm chung sống. Nhưng nàng không hiểu gì cả, vì ông không biết là mình không dùng tiếng Nhật. Như một bản năng, mấy hôm nay ông chỉ nói toàn tiếng Việt.
Chie vẫn cúi nhìn, vẫn vẻ mặt âu yếm xót xa, nàng áp sát mình xuống thân thể còm cõi của ông, tay nắm lấy cả hai tay ông như muốn bảo: Đừng sợ, có thiếp đây, dù đi đến đâu ngài cũng không cô độc.
Cường Để dần thiếp đi.
Lúc ấy là năm giờ 5 phút sáng mồng 6 tháng 4 năm 1951. Một mình Ando Chie úp mặt khóc lặng lẽ trên thi thể ông.
Ngoài cửa sổ, hoa anh đào đang nở. Hôm ấy là ngày đầu của lễ hội hoa anh đào trên đất Nhật.

Cửa mở ra, hai người đàn ông theo Ando Chie bước vào căn hộ. Đập vào mắt họ là những tấm hình của Kỳ ngoại hầu Cường Để trên vách. Vị hoàng thân trẻ măng hai mươi lăm tuổi ngày mới đến Nhật. Hội chủ Hội Đông du Phục Quốc, sinh viên trường Đại học Waseda, hình chụp với Thủ tướng Innukai, hình chụp với ký giả Asahi trong bữa tiệc long trọng tại khách sạn Đế Quốc… Tất cả là những trang đời đẹp nhất của Cường Để. Còn hình ảnh buồn thảm những ngày chờ đợi trên sân bay Haneda, những ngày chạy loạn nghèo túng cơ cực, ngày về tang thương trên cảng Yokohama… Những hình ảnh ấy giờ đây chỉ còn trong ký ức Chie mà thôi.
Hai tay bưng bình tro, Ando Chie trao di cốt Cường Để cho hai con của ông. Nàng cúi mặt thầm nghĩ: Thế là ngài sắp về nhà, giấc mơ cả đời của ngài giờ đây mới thành tựu. Ngài lên đường bình an, lần này thiếp không phải gói sushi cho ngài mang đi nữa rồi.
Người con trai cả của Cường Để đỡ lấy bình tro di cốt của cha. Mặt ông đầy nước mắt. Ông ngạc nhiên thấy người đàn bà Nhật này vẫn bình thản, nét mặt trang nghiêm dịu dàng chỉ hơi phảng phất buồn. Nhưng người con trai thứ hai đứng cách đó vài bước thấy rất rõ đôi bàn tay của Chie sau khi trao xong bình tro. Đôi bàn tay ấy bấu chặt vào nhau, những móng tay quắp vào da thịt, rồi chúng run rẩy bấu víu lấy đôi tay áo kimono, và đến lượt thớ vải giằng co như sắp bị xé rách ra.

Khi hai người đàn ông đi rồi, Chie khép cửa, quỳ xuống sàn. Nàng lấy trong ống tay áo ra một mẩu xương và một nhúm tro nhỏ. Chie đã giữ lại cho mình một phần thân thể của chồng.
Nàng biết mình không làm trái với ý nguyện ông. Dù chẳng hiểu ông nói gì khi sắp mất nhưng nhìn vào mắt ông nàng biết, ông rất muốn ở lại với nàng. Hình như vào giờ phút ấy ông nhận ra mình sắp đi vào một cõi xa thăm thẳm, ở nơi ấy ông sẽ gọi cả trần gian này là quê nhà. Và ở quê nhà đó, một trong những gì giản dị và thân thương nhất chính là Chie…
Ando Chie mất bốn mươi năm sau, trước khi mất bà để lại di chúc muốn được chôn cùng với nắm tro tàn của Kỳ ngoại hầu Cường Để. Nhưng cho đến nay lọ hài cốt của bà vẫn còn trong phòng mộ tập thể của nghĩa trang Zoshigaya, nơi có những cây tùng xanh biếc và tiếng quạ kêu man mác buồn trong những buổi sáng mùa xuân.

“Đâu cần phải nói “I love you “

Một chiều mùa hạ,bé tung tăng nô đùa cũng lũ trẻ con trong xóm,dưới nắng làm những tia nắng nhảy nhót không ngừng trên hai bím tóc nhỏ xinh trông thât đáng yêu làm anh thầm mong mình cũng có được một đứa em gái như vậy.Bỗng một ngày, cũng vào mùa hạ,cũng cái nắng vàng nhạt trong suốt như pha lê,vẫn hai bím tóc xinh xinh nhưng cô bé chợt lớn bổng,dường như chiếc váy xoè,đôi giày vải kia càng làm bé trở nên lung linh trong nắng…..

Cô bé tên Hạ,Nhật hạ, cái tên mà anh rất thích.Có lẽ vì vậy mà khác với lũ trẻ con trong xóm,luôn gọi cô bé là “rùa”,anh luôn là Nhật hạ.Nhưng đó là từ hồi bé,bẵng đi một thời gian anh và Nhật hạ ít gặp nhau.Có lẽ vì lúc đó giữa anh và cô bé đã có một khoảng cách,cô bé vẫn là trẻ con,còn anh đã lớn rồi mà.Nhưng bây giờ thì khác.

Dạo này,anh thường có thói quen ngồi cạnh cửa sổ,nghe nhạc như là một cách giảm stress sau những giờ hoc căng thẳng.Cô bé cũng hay thật, đúng giờ đó lai hay ra vỉa hè chơi với lũ trẻ con trong xóm làm ánh nhìn vu vơ thường ngày của anh đã có điểm dừng.Là mái tóc tung bay trong gió,là nụ cười rạng rỡ trong nắng đó, đã thu hút anh.Dường như “nhìn cô bé” đã trở thành một thói quen của anh.

“…tuổi thơ lớn bên nhau nào có hay, đến một ngày bỗng nhận ra em lớn xinh……”Phải ,càng ngày anh càng thấy cô bé xinh,rất xinh. Từ lúc nào ,anh đã quan tâm đến bé nhiều hơn.Trong đầu anh bây giờ không chỉ là học ,bóng đá,blog mà còn là bé,giờ bé đi học,giờ bé tan học,tất cả những gì thuộc về bé.Không chỉ là ngắm nhìn,anh đã muốn mình hiển diện trong cuộc sống của bé…….

6 giờ 30 phút,một buổi sáng tưởng như trời rất đẹp nhưng lại mưa một cách bất chợt, ông trời thật giống con gái,nắng mưa thất thường.Như thường lệ,anh ngoái đầu ra ngoài cửa sổ chỉ đơn giản là để nhìn thấy bé đi học.Nhưng ô kìa! Bé đang đứng dưới hiên nhà hàng xóm,có lẽ là để trú mưa.Bé lục lọi cặp sách một hồi lâu rồi vò đầu bứt tai,hết nhìn trời mưa rồi lại nhìn đồng hồ,mắt đã ướt ướt.Hình như bé sắp khóc. Ôi! Sao mà anh…thấy…tim mình…..Anh thấy mình cần phải làm một cái gì đó.Nghe tiếng con bé Linh hàng xóm dưới nhà,anh vội cầm lấy cái áo mưa.

-Linh này,anh nhờ mày cái này nhá.Anh thấy chị Hạ đang đứng trú mưa ngoài kia,chắc chị ấy đang chuẩn bị đi học mà lại không có áo mưa,mày đem ra cho chị ấy đi.Mà đứng có bảo là áo mưa anh đưa đấy.

-Ma` sao lại không được nói hả anh? Hay là…….em biết rồi nhá.

Nó nhìn anh cười cười làm anh ngượng chết đi được.Nó giựt lấy cái áo mưa trong tay anh rồi chạy vụt đi.Có khi nào nó nói với bé không nhỉ? Trẻ con bây giờ …..thật là………Nhìn ra ngoài cửa,bé đẵ cười và có vẻ cảm kích cái Linh lắm.Chỉ cần như vậy thôi.
Chắc là đêm nay anh không thể ngủ được mất vì sung sướng quá mà.Trưa hôm nay,chả hiểu trời xui dất khiến thế nào anh lại đi học sớm sớm nửa tiếng,vừa ra khỏi cửa đã gặp bé.Bé lại còn mỉm cuời chào anh,thế mới chết chứ.Hôm nay trông bé xinh thế,dịu dàng trong nắnghè với chiếc váy màu ghi điệu đàng. Đúng là ông trời thật tốt bụng với anh,,trường của anh sắp có buổi giao lưu với một trường cấp ba để chia sẻ kinh ngiệm và lại đúng vào trường mà bé đang theo học.Hơn nữa anh lại còn được giao trách nhiệm viết bài diễn văn trong buổi giao lưu đó,anh đã có cơ hội gây được ấn tượng với bé.Nhưng cuối cùng bài của anh lại không được chọn vì bị đánh giá thấp hơn bài của một anh năm thứ hai.Lần đầu tiên,anh thấy mình thật kém cỏi.
Lần đầu tiên nhìn ngắm bé trong tà áo dài,sao mà ….. đáng yêu thế!Anh vẫn chỉ và luôn dõi theo bé từ xa như thế.Anh có thể tiến lại gần và nói “chào em”,rất đơn giản nhưng anh không đủ dũng cảm.Cuộc sống luôn như vậy,chứa đựng những bất nhờ mà không ai lường trước được mà thời gian thì luôn vô tình và dứt khoát,không bao giờ cho ta cơ hội lần thứ hai.Cũng trong buổi giao lưu đó,anh tình cờ anh biết được bé đã có bạn trai .Cười rất tươi ,vuốt tóc thẹn thùng,má ửng hồng,anh nhận ra rằng bé …đang yêu. Lần đầu tiên anh thật sự thấy ghét bản thân mình,ghét cái nhút nhát trong con người anh…………
Anh vẫn đến hàng xôi mỗi buổi sáng,vẫn không quên nhìn ra cửa sổ mỗi buổi chiều nhưng chỉ là nhìn vu vơ,nhìn người qua đường ,nhìn khoảng không gian im ắng trong nắng ,tìm nụ cười ngây thơ như chỉ mới của ngày hôm qua.Cũng lâu rồi,bé không còn thói quen ra trước sân chơi với bọn trẻ con nữa. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.Nhưng anh thì vẫn thế ,thói quen không dễ gì bỏ được cũng giống như tình cảm khó có thể lãng quên.
Đã 11 giờ,anh cần một khoảng không gian im lặng để suy nghĩ và bây giờ là thích hợp.Những âm thanh là thiểu thốn trong màn đêm u tối nhưng đối với anh lúc này thì thật thừa thãi.Có lẽ cái anh cần lúc này là âm nhac của the bealtes,những “yesterday”,”and I love her” sẽ giúp trái tim anh bớt đau hơn………Chợt ,một tiếng động làm cắt ngang dòng suy nghĩ.Phải,cuộc sống vẫn chưa hết những điều bất ngờ.Dưới hiên nhà anh là bé,và cả bạn trai của bé.Hai người đang cãi nhau.Thật khác với thường ngày,bé đang rất tức giận,tay bé run run.Bất chợt,cậu bạn trai bỏ đi.Bé không nhìn theo nhưng……bé đã khóc.Ngồi bệt xuống đất,một mình trong đêm ,bé thật cô độc. Anh thấy tim mình nhói đau,anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh bé nhưng anh không thể.Anh không nên làm thế,nhất là trong hoàn cảnh này.Anh bật to bài yesterday ,hy vọng thứ nhạc dễ khơi gợi cảm xúc này có thể làm dịu mát tâm hồn bé.
Một cô bé đang ngồi khóc dưới ánh đèn đường hiu hắt, đâu có biết một thằng con trai đang nhìn mình nhưng dường như hai trái tim vừa mới biết đến sự rung động đã bắt đầu cùng chung một nhịp đập………trong nền nhạc của The beatles.
Giữa đám nhóc con lít nhít,bé vô tư hồn nhiên như thế với nụ cười tươi tắn toả ra sức hút kì lạ đối với anh. Đã một tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy,anh vấn chưa nói gì với bé và anh sẽ im lặng mãi mãi vì ngày mai anh sẽ rời khỏi đây, cái xóm nhỏ này, nơi anh có biết bao kỷ niệm tuổi thơ êm đềm có gia đình yêu dấu và có cả bé với tình yêu đơn phương thầm lặng. Bé là một cái gì đó mới mẻ trong cuộc sống của anh, đem đến cho anh những rung động đầu tiên,những lần đàu tiên để anh hiểu mình hơn.Tình yêu đầu tiên đã đến với anh như thế, anh đã yêu mà đâu cần phải nói “I love you “.

Loạt di động xịn vừa “đặt chân” xuống Việt Nam

Làng dế Việt vừa đón nhận thêm những gương mặt tài năng mới nhé!

1. Samsung Galaxy S II màu trắng
Giá tham khảo: 13 triệu đồng
Phiên bản Galaxy S II màu trắng cập bến Việt Nam từ giữa tháng 9 và được người dùng đón nhận nhiệt tình. Hiện nay, siêu mẫu làng dế vẫn bán tốt, bất chấp nhiều lo ngại về chất lượng màn hình cảm ứng. Nổi bật mức giá sốc khiến đối thủ phải rùng mình và hàng loạt công nghệ đỉnh, Galaxy S II đang nằm trong số những smartphone bán chạy nhất Việt Nam.
Galaxy S II sở hữu chíp xử lý lõi kép 1.2GHz, màn hình cảm ứng 4.3 inch chất lượng WVGA sắc nét với tấm nền công nghệ Super AMOLED Plus, đường truyền HSPA+, kết nối Wi-Fi chuẩn n, Bluetooth 3.0 + HS, máy ảnh 8MP với khả năng quay phim Full-HD bên cạnh các chế độ thông minh, con quay hồi chuyển, định vị toàn cầu GPS…
2. HTC EVO 3D
Giá tham khảo: 15,9 triệu đồng
Dòng máy HTC EVO 3D hàng hiệu về tới Việt Nam từ ngày hôm kia (23/9), nhanh hơn dự kiến của người hâm mộ . Đây chính là một trong những mẫu điện thoại được chờ đợi nhất trong thời gian cuối năm. Đặc biệt hơn, phiên bản chính hãng được tặng bao da xịn và bộ ứng dụng thuần Việt theo kèm.
HTC EVO 3D cài cắm màn hình 4.3 inch độ phân giải qHD cho phép hiển thị hình ảnh 3D không cần kính, hai camera 5 MP với khả năng quay video 3D HD, nâng cấp chíp Snapdragon tốc độ 1.2GHz, bộ nhớ RAM 1GB, nguồn pin 1.730 mAh, cài đặt hệ điều hành Android 2.3 với giao diện Sense đặc trưng, kết nối Wi-Fi chuẩn n, Bluetooth, định vị toàn cầu GPS…
3. Nokia N9
Giá tham khảo: 13,3 triệu đồng (16GB); 14,8 triệu đồng (64GB)
Theo kế hoạch, Nokia Việt Nam sẽ chính thức trình làng Nokia N9 vào ngày 27/9 sắp tới. Được kỳ vọng tạo nên cơn sốt lớn, chú dế mạnh mẽ bậc nhất trong gia đình Nokia hẳn sẽ không làm bạn cảm thấy buồn lòng đâu. Ngoài ra, những người dùng đặt hàng đầu tiên còn được tặng kèm bộ loa NFC 360 trị giá khoảng 2,5 triệu đồng nữa nhé.
Về phần cứng, Nokia N9 trang bị màn hình cảm ứng 3.9 inch với độ phân giải 854 x 480 pixel, chíp xử lý OMAP3630 tốc độ 1GHz, đồ họa PowerVR SGX530, tăng cường camera 8 MP với đèn flash LED kép trợ sáng, chíp nhận dạng trường gần NFC, kết nối không dây Bluetooth 2.1, GPS, Wi-Fi chuẩn n, định vị toàn cầu GPS, âm thanh Dolby Headphone và Dolby Digital Plus, khe cắm microSim, bộ nhớ trong 16GB hoặc 64GB…
4. Sony Ericsson Xperia Arc S
Giá tham khảo: 11 triệu đồng
Ngày hôm kia (23/9), hai phiên bản Xperia Arc S màu hồng và trắng xinh gái đã “hạ cánh” xuống Hà Nội qua đường xách tay. Theo cửa hàng nhập máy CellPhoneS, điện thoại sở hữu thiết kế đẹp, cấu hình mạnh và mức giá cực “ngon”. Nối tiếp thành công của người tiền nhiệm, Xperia Arc S trở nên nổi tiếng với danh hiệu mỏng nhất và mạnh nhất của Sony Ericsson.
Xperia Arc S cung cấp màn hình Reality Display rộng 4.2 inch, tấm nền Mobile Bravia Engine, bổ sung camera 8 MP, cảm biến Sony Exmor R, quay video HD 720p, tính năng 3D Panorama, bộ nhớ trong 320MB, thẻ nhớ microSD tối đa 32GB, chíp xử lý Snapdragon tốc độ 1.4GHz, đồ họa Adreno 205, bộ nhớ RAM 512MB và hệ điều hành Android 2.3.4.
5. Sonim XP5300 Force
Giá tham khảo: 15,5 triệu đồng
Chiếc điện thoại 3G bền nhất thế giới Sonim XP5300 Force được xách tay về Việt Nam từ giữa tháng 9. Hệ thống sở hữu màn hình QVGA rộng 2 inch với chất liệu Gorilla Glass chống xước, tăng cường bộ lọc chống nhiễu, GPS, hỗ trợ Java, khe cắm thẻ microSD, chỉnh sóng FM, máy nghe nhạc, camera 2 Megapixel, kết nối 3G và Bluetooth 2.1.
Sonim XP5300 Force đạt chứng nhận độ bền IP-68 và tiêu chuẩn MIL-810G của quân đội Mỹ. Thiết bị cho phép chống bụi bẩn và nước, sử dụng bình thường tại độ sâu 2 mét, trong môi trường có nhiệt độ từ -20 tới 55 độ C, rơi hoặc va đập từ độ cao 2 mét xuống đất. Ngoài khả năng chịu được độ nén của vật nặng 1 tấn, Sonim XP3500 Force còn chống lại trên 500 loại hóa chất khác nhau.
6. LG Optimus White
Giá tham khảo: 9 triệu đồng
Xuất hiện khá im ắng theo đường xách tay, LG Optimus White mang đến sức mạnh phần cứng tương tự LG Optimus Black. Tuy nhiên, chú dế diện thêm bộ cánh màu trắng ấn tượng, trang bị công nghệ Nova “sáng, rõ ràng và dễ đọc nhất” trong số các màn hình di động hiện nay. Hơn nữa, màn hình Nova của LG giúp tiết kiệm điện năng 50% so với LCD thông thường.
Ngoài ra, LG Optimus White cài cắm chíp xử lý 1GHz, camera 5 Megapixel hỗ trợ quay video HD 720p, nguồn pin 1500 mAh, khe cắm thẻ nhớ microSD, cổng microUSB và giắc cắm tai nghe 3.5 mm. Điện thoại cũng hỗ trợ chuẩn Wi-Fi Direct cho phép kết nối thiết bị khác thông qua Wi-Fi mà không cần một hotspot Wi-Fi.

Kích hoạt tính năng tạo máy ảo trong Windows 8

Ở Windows 7 các bạn đã được biết đến tính năng tạo máy ảo đơn giản thông qua ứng dụng Windows XP Mode. Sang đến Windows 8 chức năng này đã được cải tiến lên và trở thành Hyper-V.
Tính năng Hyper-V Manager cho phép người tiêu dùng tạo ra các máy ảo trên máy tính để bàn hoặc máy tính xách tay của mình mà không cần phần mềm của bên thứ ba, chẳng hạn như VMware. Nếu muốn chạy Hyper-V một cách “ngon lành”, yêu cầu bộ nhớ RAM máy bạn phải trên 4GB mới có thể chạy máy ảo mượt mà được và tất nhiên là càng nhiều RAM máy ảo sẽ càng mượt.
Trong Windows 8 tính năng này đã bị Microsoft tạm thời khóa, bạn có thể mở tính năng hấp dẫn này theo các bước dưới đây.
Truy cập Control Panel và chọn Programs And Features.

Trong cửa sổ Program and Features bạn nhìn bên trái và chọn lệnh Turn Windows features on or off, cửa sổ Windows Features hiện lênh. Bạn tìm đến và check tất cả 3 ô của tùy chọn Hyper-V,  Hyper-V Core và Hyper-V Management Tools. Nhấn OK để lưu lại.

Sau khi lưu lại, Windows 8 sẽ yêu cầu bạn khởi động lại máy tính để thiết lập có hiệu lực.

Sau khi khởi động lại máy tính, tính năng Hyper-V Virtual Machine Connection và Hyper-V Manager sẽ xuất hiện trong giao diện Metro Start Screen.

Thế là xong, bây giờ bạn có thể tạo ra máy ảo trực tiếp trong Windows 8 mà không cần sử dụng đến phần mềm nào khác.

Chúc bạn thành công.
Tham khảo: Addictivetips

Kaspersky Anti-Virus & Internet Securiry 2011 11.0.1.400 (Phiên bản Tiếng Việt)

Kaspersky Anti-Virus & Internet Securiry 2011 11.0.1.400 (Phiên bản Tiếng Việt)

Kaspersky® Anti-Virus 2011

Bảo vệ cốt lõi
Kaspersky Anti-Virus 2011 – cốt lõi cho hệ thống bảo mật máy tính của bạn với khả năng bảo vệ tự động trong thời gian thực khỏi hàng loạt các nối đe doạ trong thế giới số. Kaspersky Anti-Virus 2011 cung cấp những công cụ cơ bản cần thiết để bảo vệ máy tính của bạn khi truy cập internet. Công nghệ danh tiếng của Kaspersky Lab làm việc âm thầm để bạn tận hưởng cuộc sống số đầy cảm hứng.
* Tự động bảo vệ theo thời gian thực
Kaspersky Anti-Virus 2011 – cốt lõi cho hệ thống bảo mật máy tính của bạn với khả năng bảo vệ tự động trong thời gian thực khỏi hàng loạt các nối đe doạ trong thế giới số như:
– Bảo vệ náy tính chống lại virus và spyware theo thời gian thực Cải tiến !
– Quét mã độc trong trang web và email Cải tiến !
– Bảo vệ mã số cá nhân mọi lúc mọi nơi Cải tiến !
– Quét lỗ hổng và tư vấn xử lý.
– Dễ dàng truy cập những tiện ích trên máy tính Mới !
* Các tính năng mới và được cải tiến
Kaspersky Anti-Virus 2011 cung cấp một vài tính năng mới và cải tiến bảo vệ máy tính khỏi các mối đe dọa trực tuyến, giữ máy tính chạy ổn định và bạn cũng có thể tùy chỉnh các tính năng bảo vệ phù hợp với yêu cầu công việc của bạn:
– Cải tiến ! CD cựu hộ hệ thống sau khi bị phần miềm độc hại tấn công.
– Cải tiến ! Nâng cao công nghệ chống phần mềm độc hại, tính năng này cho phép cài đặt trên máy tính đã bị nhiễm virus.
– Kiểm soát dựa trên phân tích hành vi, hạn chế và ngăn chặn các chương trình có hành vi đáng ngờ
– Mới !Dễ dàng truy cập vào các tiện ích trên máy và giúp truy cập nhanh vào các tính năng của chương trình và cài đặt bất cứ khi nào bạn cần.
* Các tính năng cao cấp để bảo vệ tốt hơn
Kaspersky Anti-Virus 2011 có một chuỗi các công cụ bảo mật cao cấp. Bảo vệ gia đình bạn và máy tính của bạn:
– Tự động bảo vệ chống lại tất cả các mối đe doạ từ Internet theo thời gian thực Cải tiến !
– Quét hệ thống và các ứng dụng được cài đặt để tìm lỗ hổng bảo mật
– Điều chỉnh máy tính giúp tăng hiệu suất và bảo vệ tốt hơn
– CD cựu hộ hệ thống sau khi bị phần miềm độc hại tấn công Cải tiến !
– Tự động quét và cập nhật dữ liệu theo lịch trình

Kaspersky® Internet Security 2011

Bảo vệ toàn diện máy tính của bạn
Kaspersky Internet Security 2011 có mọi ứng dụng bảo mật tốt nhất để bạn kết nối an toàn khi bạn truy cập internet. Kaspersky Internet Security 2011 bảo vệ máy tính của bạn và gia đình an toàn dù bạn đang làm việc, giao dịch ngân hàng, mua bán hoặc chơi game trực tuyến. Ngăn chặn các mối nguy hiểm với Kaspersky Internet Security 2011.
Kaspersky Internet Security 2011 được tích hợp sẵn tất cả tính năng và công nghệ của Kaspersky Anti-Virus 2011.
* Tự động bảo vệ theo thời gian thực
Kaspersky Internet Security sẽ ngăn chặn các tội phạm công nghệ và cung cấp chức năng bảo vệ vượt trội cho máy tính và dữ liệu của bạn:
– Giữ an toàn cho tài khoản và dữ liệu cá nhân của bạn Cải tiến !
– Bảo vệ bạn chống lại việc đánh cắp tài khoảng ngân hàng
– Giữ bạn an toàn khi thực hiện mua bán trực tuyến
– Cho phép các ứng dụng và website khả nghi chạy trong ‘Chế độ an toàn’ Mới !
– Ngăn chặn tội phạm công nghệ không thể kiểm soát máy tính của bạn
– Bảo vệ gia đình khỏi các nguy hiểm trên internet
– Giữ các tập tin của bạn không thể bị đánh cắp bởi hacker Cải tiến !
– Giữ máy tính của bạn luôn chạy ổn định
– Giữ máy tính luôn an toàn khi kết nối Wi-Fi
– Hai lớp tường lửa cá nhân
* Các tính năng mới và những cải tiến
Kaspersky Internet Security 2011 cung cấp một số tính năng mới và cải tiến công nghệ bảo vệ tiên tiến để giữ máy tính của bạn luôn chạy ổn định đồng thời giúp bạn tùy chỉnh các tính năng bảo vệ phù hợp với yêu cầu công việc của bạn:
– Chế độ chạy an toàn đối với những ứng dụng và website khả nghi Mới !
– Giám sát an toàn ứng dụng giúp cho bạn cái nhìn tổng thể về các chương trình được cài đặt trên máy tính của bạn Cải tiến !
– Kiểm soát thông tin nhận diện để tăng cường thêm một lớp bảo vệ cho những dữ liệu quan trọngCải tiến !
– Thanh công cụ Kaspersky cho trình duyệt Internet để cảnh báo bạn về các website không an toàn và nguy hiểm Mới !
– Tính năng bảo vệ chống mất cắp thông tin, tích hợp thêm bàn phím ảo Cải tiến !
– Hệ thống nhận diện khẩn cấp dùng để ngăn chặn nhanh các mối đe dọa Cải tiến !
– Thế hệ bảo vệ tự động giúp chống các lỗi tấn công zero-day và các mối đe dọa chưa xác định được Cải tiến !
– Chế độ Game đặc biệt sẽ tắt các cảnh báo, tự động cập nhật dữ liệu và quét khi bạn đang chơi game Mới !
* Các tính năng cao cấp để bảo vệ tốt hơn
Kaspersky Internet Security 2011 gồm một chuỗi các công cụ bảo mật cao cấp. Bảo vệ gia đình và máy tính của bạn:
– Chạy các ứng dụng và website khả nghi trong chế độ Chạy an toàn Mới !
– Đăng nhập an toàn với Bàn phím ảo Cải tiến !
– Chức năng Kiểm soát người dùng giúp bảo vệ trẻ em an toàn khi truy cập Intenet Cải tiến !
– Tắt các cảnh bào khi đang ở trong chế độ Game, tự động cập nhật và quét Mới !
– Thêm các thư mục và tập tin có dữ liệu quan trọng vào khu vực bảo vệ Cải tiến !
– Quét hệ thống và các ứng dụng được cài đặt để tìm lỗ hổng bảo mật
– Xem các ứng dụng đang chạy trên máy và tùy chỉnh chức ngăn của chương trình
– Nâng cao khả năng hoạt động của hệ điều hành và trình duyệt web bằng cách cấu hình bảo mật tốt hơn
– Khôi phục chính xác cấu hình hệ thống sau khi gỡ bỏ các chương trình độc hại
– Đĩa cứu hộ để khôi phục hệ thống của bạn trong trường hợp máy tính bị nhiễm mã độc Cải tiến !
– Gỡ bỏ các dấu vết hoạt động của bạn trong trình duyệt Internet (history, cookies…)
* Bảo vệ khỏi các mối đe dọa nguy hiểm
Những công nghệ danh tiếng được tích hợp trong Kaspersky Internet Security 2011 bảo vệ bạn khỏi tất cả các mối đe dọa từ thế giới số như:
– Viruses, Trojans, sâu máy tính và các chương trình độc hại khác, spyware và adware
– Rootkits, bootkits và các mối đe dọa khác
– Đánh cắp mã số cá nhân với các chương trình keyloggers, chụp màn hình hoặc lừa đảo
– Dùng botnets và các phương pháp lừa đảo khác để chiếm quyền điều khiển máy tính của bạn
– Tấn công Zero-day, và những mối nguy hiểm chưa xác định được
– Tải về các trình điều khiển độc hại, tấn công mạng
– Các website độc hại và thư rác
Download
* Link từ trang chủ Kaspersky Việt Nam.

Kaspersky Anti-Virus 2011 11.0.1.400 (Phiên bản Tiếng Việt)

Kaspersky Internet Securiry 2011 11.0.1.400 (Phiên bản Tiếng Việt)

Sử dụng tài khoản bên dưới để download.

Code:
User     : kaspersky
Password : banquyen

* Link thay thế (Tốc độ cao ) uploaded by Mod netkill.

Gói Update Offline cho những ai không có kết nối mạng.

Click here | Database 20.11.2010 02:24:00 PM

* Skin KIS 2011 11.0.1.400 Add key không cần ngắt mạng.

* Phần quan trọng đây.